“Bạo lực đối với Phụ nữ và Trẻ em là không thể chấp nhận”

Chị Nguyễn Thị Oanh, Ủy viên ban chấp hành phũ nữ xã – Bí thư chi bộ xóm Tân Tiến, xã Thanh Hối, huyện Tân Lạc, tỉnh Hòa Bình nói về công việc của mình.

Điều làm tôi quan tâm đến phong trào phòng chống bạo lực là xuất phát từ bản thân đã từng là nạn nhân bạo lực và phần nào thấu hiểu được sự cần giúp đỡ của người bị bạo lực, vì tâm lí người bị bạo lực rất hoang mang lo sợ, không biết cách phòng tránh bạo lực xảy ra với bản thân và con cái, nên đa phần phụ nữ bị bạo lực đều cam chịu, có người không cam chịu dẫn đến bị tử vong, có người tự tử, và nhiều trường hợp mắc bệnh trầm cảm, nên tôi quyết định tham gia vào phong trào phòng chống bạo lực để góp một phần nào đó hỗ trợ cho chị em bị bạo lực trong và ngoài xã.

Đồng hành cùng với CSAGA trong nhiều năm qua, tôi đã ngày càng thấu hiểu được tầm quan trọng của việc không im lặng trước bạo lực đối với phụ nữ và trẻ em. Bản thân tôi là một cán bộ phụ nữ xã nên sự tiếp cận với các chị em dễ dàng hơn, tôi đã phối hợp với các Chi hội trưởng phụ nữ xóm thành lập Nhóm hỗ trợ nạn nhân bạo lực. Thông qua các buổi tập huấn kiến thức của CSAGA, tham gia các phong trào, các buổi tuyên truyền, các hội thảo trong và ngoài tỉnh về bình đẳng giới và phòng chống bạo lực trên cơ sở giới, tôi đã hướng dẫn mọi người trong nhóm cách tiếp cận với nạn nhân, cách tư vấn, hỗ trợ nạn nhân xây dựng kế hoạch an toàn và giúp nhiều người thoát khỏi bạo lực. Sau một năm hoạt động nhóm chúng tôi đã thành lập được câu lạc bộ những người bị bạo lực, thông qua các chương trình như phụ nữ giúp nhau làm kinh tế giỏi, hoặc câu lạc bộ gia đình hạnh phúc. Sau một thời gian hoạt động chị em đã mạnh mẽ hơn và đã dần cải thiện cuộc sống của họ nên từ 15 thành viên khi thành lập, câu lạc bộ hiện đã tăng lên 30 thành viên (mọi thành viên đều do Chi hội trưởng lựa chọn và vận động). Câu lạc bộ sinh hoạt đều đặn mỗi tháng mỗi lần, thông qua các buổi sinh hoạt, tôi đã nắm bắt được tình trạng bị bạo lực của từng thành viên và lên kế hoạch hỗ trợ cho từng trường hợp.

Tại địa phương, tôi đã và đang thực hiện nhiều hoạt động như lập kế hoạch báo cáo lãnh đạo xã, phối hợp với các tổ chức xã hội tổ chức các đêm giao lưu văn nghệ để tuyên truyền pháp luật đến mọi người, xây dựng các vở kịch có nội dung về bạo lực dựa trên những câu chuyện có thật nên đã tác động không nhỏ đến người dân cộng đồng. Từ đó Nhóm hỗ trợ bạo lực do tôi làm trưởng nhóm đã hỗ trợ được rất nhiều cặp vợ chồng, bố mẹ bạo lực con, con bạo lực bố mẹ và mẹ kế bạo lực con chồng, chính nhờ sự hỗ trợ từ các cấp các ngành và sự phấn đấu học hỏi của bản thân tôi cũng như Nhóm hỗ trợ nên các hoạt động đã có nhiều hiệu quả, góp phần đóng góp đáng kể vào phong trào phòng chống bạo lực gia đình và trẻ em trong và ngoài xã hội nói riêng và của xã hội nói chung.

Nguồn: GBVNET

“Tôi đã thay đổi và Tôi thích thay đổi đó”

Khi nói về thay đổi, anh Đinh Văn B, thành viên của CLB xã Phong phú chia sẻ:

Trước đây tôi là người khá cục tính, dễ nóng. Nếu có mâu thuẫn gia đình thì tôi không để vợ tôi nói nhiều, hoặc là tôi áp đặt vợ nghe theo lời tôi, nặng thì tôi sẽ đánh. Vì vậy mà giữa 2 vợ chồng cũng ít trò chuyện, chán nên tôi cũng hay uống rượu.

Miễn cưỡng tôi cũng đi sinh hoạt nhóm nam giới này, ban đầu tôi thực sự không thoải mái khi nghe chuyện về bạo lực gia đình, cứ như mình là thủ phạm ý. Nhưng lạ là, nội dung là ít nói về bạo lực mà lại nói về yêu thương, xem các phim thấy nhiều câu chuyện khá ý nghĩa. Tôi thích những bài tập cuối ngày mà người điều hành đưa ra, ví dụ như: Hãy làm một việc gì để thể hiện bình đẳng trong gia đình. Bài tập đó khiến tôi về cũng suy nghĩ, rồi thử từ những việc nhỏ nhất, như là dậy sớm một chút cho gà ăn, hoặc đi làm về tiện ghé vào chợ mua ít đồ ăn. Tôi cảm nhận được niềm vui của vợ và con khi tôi có những hành động mới như vậy.

Đến lúc này, sau nửa năm tham gia, tôi đã học được cách không áp đặt vợ con theo ý mình nữa, bây giờ, việc quan trọng tôi đã bàn bạc với vợ tôi. Hoặc khi nóng giận, thay vì áp đặt vợ như trước tôi đã chọn cách khác, như bỏ đi khỏi nơi tức giận, tạm thời không nói chuyện, suy nghĩ kỹ về sự việc trước khi tiếp tục nói chuyện với vợ.

Nói chung, tôi nghĩ rằng, tôi đã thay đổi, và tôi thích thay đổi đó.

Nguồn: GBVNET

“Hiện tại, tôi không đánh vợ nữa, mắng thì còn, nhưng tôi sẽ cố gắng”

Một chuyên viên của Hội Nông dân huyện Tân Lạc thường tham gia các buổi sinh hoạt tại 2  CLB Mường Khến và Phong Phú chia sẻ với chúng tôi về những thay đổi của mình:

Tôi nói thật, tôi là cán bộ đấy, nhưng trong câu chuyện BLGĐ, tôi cũng không phải là người tốt, vì tôi cũng từng là người gây bạo lực với vợ, từng làm cho vợ con khổ. Và tôi thấy chuyện này khá là phổ biến. Tôi cũng từng bế tắc không biết phải làm gì để thay đổi. Trước khi có CSAGA thì làm gì có ai chỉ cho mình cách phải thay đổi, trong khi máu gia trưởng của mình thì đã từ bao đời nay, không phải nói thay đổi là thay đổi ngay được. Tôi tham gia nhóm cũng gần cả năm nay, không những thế còn cả tập huấn nên thực sự là có học thì có hơn, có biết, có hiểu thì có thay đổi. Bây giờ tôi chưa nhận mình là người chồng tốt ngay được thế nhưng tôi hiểu thế nào là bình đẳng giới, tôi hiểu thế nào là bạo lực, tôi hiểu và tôi thấy tôi sai, điều đó giúp tôi nghĩ đến việc cần phải thay đổi. Tôi đã thấy một vài thành viên trong CLB thay đổi, đó cũng là kinh nghiệm cho tôi. Hiện tại, tôi không đánh vợ nữa, mắng thì còn, nhưng tôi sẽ cố gắng. Và tôi muốn rằng, sau này có những buổi có vợ tham gia nữa, để họ đồng hành với mình để cùng thay đổi thì tốt hơn.

Nguồn: GBVNET

“Ta là vấn đề, Ta là giải pháp”

“Ta là vấn đề, ta là giải pháp” – đó là quan niệm sống của chị Văn đúc kết sau 5 năm gắn bó với Hagar.

Sinh ra và lớn lên tại Bắc Giang, cuộc sống của chị chỉ gắn liền với cảnh làm nông và chỉ mong mỏi đủ tiền nuôi dạy 3 đứa con nhỏ nên người. Nhưng sự bình yên không hề đễ dàng có được khi chị phải chung sống với những đòn roi kéo dài từ người chồng hung hãn. Vết thương cũ chưa kịp lành, vết thương mới đã lại tới, dẫu vậy chị vẫn chọn cách nhẫn nhịn. Những khi quá bế tắc, chị chỉ còn cách chạy trốn tới ngôi chùa gần nhà để lánh nạn và cầu mong sự bình yên sẽ quay trở lại ngày mai. Chứng kiến gương mặt sợ hãi và nỗi đau đớn do những vết thương, con gái chị không thể cầm lòng và quyết tâm cứu mẹ ra khỏi vòng tròn luẩn quẩn đó.

Biết được những dịch vụ hỗ trợ của Hagar cung cấp, con gái chị đã giúp tạo sợi dây kết nối chị với tổ chức để Hagar có thể lắng nghe câu chuyện của chị. Chị tâm sự chân thực rằng với một phụ nữ nông thôn và hiểu biết hạn chế như mình, khi con gái giới thiệu về Hagar chị chả thể tin trên đời này có nơi sẵn lòng giúp đỡ mình nhiệt tình mà chẳng hề đòi hỏi bất kỳ chi phí nào. Chỉ khi chị Văn tới văn phòng Hagar, mọi sự nghi hoặc và dè chừng mới được bỏ lại. Nhận được sự lắng nghe, động viên từ cán bộ Hagar, những giọt nước mắt xúc động chẳng thể ngưng rơi và thấm đẫm cả hộp giấy trong phòng tư vấn đó. Từ sự hướng dẫn tỉ mỉ của quản lý ca Hagar, chị Văn đã chính thức trở thành thân chủ vào năm 2015.

Sau khi hiểu được câu chuyện bạo lực chị đang phải gánh chịu, Hagar đã cung cấp cho chị dịch vụ tâm lý để phục hồi những tổn thương về tinh thần, đồng thời, hướng dẫn chị kế hoạch an toàn để tránh khỏi những trận đánh và bảo vệ bản thân. Không những vậy, hiểu những khó khăn về kinh tế, Hagar cũng hỗ trợ chị về chỗ ở và sinh hoạt phí để chị có thể an tâm trị liệu và phục hồi những sang chấn do người chồng bạo lực gây ra.

Sự đồng hành của Hagar đã tiếp thêm cho chị Văn sức mạnh để tự mình bước ra khỏi vòng quay bạo lực, trao chị tiếng nói để khẳng định quyền lợi của mình trước mọi sự đè ép hay áp bức tinh thần từ người chồng. Chị hiểu rằng trốn chạy không bao giờ là giải pháp để ngăn chặn bạo lực gia đình. Chị đã học cách đối diện nó, học cách nắm bắt tâm lý và hành vi của người chồng. Giờ đây, chị đã biết cách ứng phó và tìm đến những sự can thiệp kịp thời để giữ sự an toàn của chính mình và các con.

Trong thời gian vừa qua, chị Văn chia sẻ điều lớn nhất mà chị nhận được từ Hagar sau khi đóng ca là chính là sự thay đổi nhận thức. Nhờ quản lý ca của mình, chị ý thức được rằng mọi vấn đề đều có thể giải quyết khi ta nhìn nhận đúng bản chất của nó. Chính nhờ câu trả lời này, chị Văn đã tự giải thoát khỏi bạo lực và bước tiến lên với những hi vọng và bình yên mới bên gia đình.

‘Chị tin tưởng Hagar vì nếu không gặp được Hagar thì chắc chị vẫn bị đánh và phải trốn chạy đâu đó. Chị tiếc không thể gửi lời cảm ơn trực tiếp tới những nhà tài trợ dù ở xa nhưng vẫn giúp đỡ chị về cả tinh thần lẫn vật chất. Sung sướng, thoải mái và chắc cả may mắn nữa vì chị biết không phải ai cũng được giúp đỡ như mình.’

                                                                                                                                                                                                                                                                                   Ảnh: Hagar Vietnam

                                                                                                                                                                                                                                                                                  Nguồn: GBVNET

Ánh sáng của hy vọng sau chuỗi ngày tăm tối

Phải chịu đựng những tổn thương do bạo lực gia đình, Hân* khao khát có thể sớm tự lập để thoát khỏi người cha bạo lực của mình. Do vậy, mà ngay khi tốt nghiệp cấp 3, chị đã không ngần ngại lên Hà Nội với biết bao hoài bão và hi vọng về một cuộc sống tốt đẹp hơn.

Dẫu vậy, cuộc đời của Hân đã rơi ngõ cụt khi chị gặp một người phụ nữ lạ mặt với lời hứa về một công việc bán hàng ở Lạng Sơn. Hân đã vô cùng vui mừng mà không ngờ rằng mình đã bị lừa bán sang Trung Quốc và ở đây chị bị bóc lột và ép buộc làm lao động tình dục. May mắn, sau nhiều nỗ lực, chị đã được chính quyền giải cứu và thoát khỏi vòng tay của những kẻ buôn người. Trở về quê hương nhưng những tổn thương về tinh thần và thể chất vẫn đeo bám Hân trong hành trình làm lại cuộc đời. Chính những lúc tối tăm, bơ vơ đó, chị Hân đã tìm được “người bạn đồng hành” tin cậy là Hagar.

Sau khi trở thành thân chủ của Hagar, Hân đã nhận được tất cả mọi dịch vụ hỗ trợ: nhà tạm lánh, thăm khám y tế, tâm lý và học nghề. Sự đồng hành của Hagar ở mọi phương diện đã tạo cho chị một môi trường an toàn để phục hồi sau những tổn thương trong quá khứ. Chị đã dần được chữa lành khỏi nỗi ám ảnh và tìm lại được niềm tin cũng như động lực để xây dựng một cuộc sống mới. Đồng thời, để giúp chị lấy lại sự độc lập, Hagar đã kết nối và giúp chị có được công việc tại cửa hàng bánh – cà phê uy tín ở Hà Nội. Chính những nỗ lực vươn lên cùng sự động viên, định hướng từ Hagar, chị Hân đã có thể tự mình chèo lèo con thuyền số phận của mình và rời khỏi mái nhà chung Hagar.

Đóng ca ở Hagar nhưng mở ra con đường mới khi giờ đây chị đã tìm được người chồng yêu thương và cảm phục trước sự thay đổi của chị. Đặc biệt, niềm hạnh phúc được nhân đôi khi vợ chồng chị đón đứa con đầu lòng sau rất nhiều nỗ lực thụ tinh không thành. Đứa con chính là món quà quý giá và xứng đáng cho mọi cố gắng của chị trước những thử thách của cuộc đời.

Hiểu những tác động của Covid, cán bộ Hagar đã chủ động liên hệ và hỗ trợ gia đình nhỏ của chị tiền sữa dành cho em bé và hướng dẫn một vài kỹ năng quan trọng để chăm sóc con tốt nhất.

“Rất cảm ơn Hagar đã luôn hỗ trợ cho mẹ con em. Dù đã đóng ca từ lâu, Hagar vẫn luôn chủ động liên hệ, hỏi thăm và giúp tận tình cho gia đình em. Có Hagar, em biết mình không bị bỏ rơi và vẫn luôn được quan tâm.” – chị Hân xúc động chia sẻ.

                                                                                                                                                                                                                                                                                                Ảnh: Hagar Vietnam

             Nguồn: GBVNET

Bộ đôi Mẹ – Con trở thành Huấn luyện viên Bóng bầu dục

Chị Nga, 33 tuổi, là một huấn luyện viên bóng bầu dục của chương trình ChildFund Pass It Back. Chị cũng có gia đình và là một người mẹ giống như các nữ huấn luyện viên khác tại Việt Nam. Tuy vậy có một điều vô cùng đặc biệt về chị. Chị Nga chính là huấn luyện viên đầu tiên có con gái cùng tham gia vào chương trình với vai trò huấn luyện viên.

Chị Nga, 33 tuổi, là một huấn luyện viên bóng bầu dục của chương trình ChildFund Pass It Back. Chị cũng có gia đình và là một người mẹ giống như các nữ huấn luyện viên khác tại Việt Nam. Tuy vậy có một điều vô cùng đặc biệt về chị. Chị Nga chính là huấn luyện viên đầu tiên có con gái cùng tham gia vào chương trình với vai trò huấn luyện viên.

Năm 2015, chị Nga tới Lào tham gia chương trình đào tạo ban đầu cho huấn luyện viên ChildFund Pass It Back. Đây không chỉ là một chuyến đi đáng nhớ của riêng chị, mà những câu chuyện về hành trình này còn khắc sâu vào tâm trí Tăng, con gái chị. “Mẹ em đã kể cho em mọi điều mẹ thấy và đã làm ở Lào – những trải nghiệm của mẹ, những khung cảnh và âm thanh, sự tương đồng và khác biệt giữa hai đất nước, như đồ ăn, ngôn ngữ và phong tục.”

Tăng cũng nhận thấy sự thay đổi ở mẹ mình sau chuyến đi: “Trước đây mẹ em ít khi chia sẻ những điều mẹ nghĩ, nhưng bây giờ khi tham gia các buổi họp thôn mẹ còn tự tin nói lên quan điểm và ý tưởng trước tất cả mọi người.”

Chị Nga nói: “Việc cùng trở thành huấn luyện viên và dành thời gian vào thảo luận các nội dung bài dạy với con gái tôi vào buổi tối đã đưa chúng tôi lại gần nhau hơn.”

Khi còn chưa tham gia vào đội bóng bầu dục của mẹ, Tăng vẫn thường hay theo mẹ tới các buổi luyện tập. Tăng nói: “Em tưởng tượng một ngày nào đó em sẽ giống như mẹ, được đứng đó trong cương vị của mẹ, huấn luyện các cầu thủ.”

Tăng vô cùng ấn tượng với sự thích thú của các cầu thủ, những điều các bạn học được và sự phát triển của từng cá nhân cũng như của cả đội bóng. Hơn nữa, em chứng kiến mẹ mình “luôn lắng nghe các cầu thủ và tôn trọng họ.” Tăng chia sẻ rằng mẹ mình đã động viên tất cả trẻ em trong cộng đồng mình tham gia – không chỉ vì chơi bóng bầu dục sẽ giúp trẻ em khỏe mạnh, mà còn vì những giá trị và kiến thức quan trọng được truyền cho các cầu thủ khi tham gia chương trình.

Chị Nga thường để Tăng giúp mình lên giáo án cho các buổi học và hỏi xem con gái mình sẽ áp dụng những kiến thức đó vào cuộc sống như thế nào. Tăng không những đã học hỏi được từ những nội dung dạy kỹ năng sống của ChildFund Pass It Back mà còn cả hiểu thêm những yêu cầu dành cho một huấn luyện viên, và em quyết định sẽ theo đuổi công việc này.

Đối với chị Nga, được chứng kiến Tăng tham gia ChildFund Pass It Back thật vinh dự. Chị cảm thấy thật tự hào khi trở thành một hình mẫu cho con gái mình. Chị nói: “Mình biết con gái mình rất muốn trở thành cô giáo nên cũng không ngạc nhiên khi con muốn làm huấn luyện viên.”

Trong một phần của bài đánh giá và đào tạo huấn luyện viên của mình, Tăng đã thực hiện giảng dạy một buổi học kỹ năng sống về những áp lực tiêu cực từ bạn bè. Người đánh giá phần giảng dạy của em đã ghi nhận: “Tôi rất ấn tượng bởi sự tự tin và trưởng thành của Tăng khi thực hiện một nội dung khó như vậy.

“Sự tự tin, năng lượng và nhiệt tình của Tăng với các cầu thủ trong nhóm trong suốt buổi đánh giá trái ngược hẳn với sự rụt rè và lo lắng của em trong tuần đầu tiên. Tuy nhiên, tôi không chỉ ấn tượng bởi sự tự tin của em, mà còn bởi năng lực dẫn dắt cuộc thảo luận về kỹ năng sống này của Tăng.”

Sau khi thảo luận về các áp lực tiêu cực từ bạn bè mà trẻ em phải đối mặt tại cộng đồng, Tăng chuyển hướng cuộc trò chuyện sang chủ đề bình đẳng giới, đề cập tới tình trạng kết hôn sớm tại cộng đồng mình thể hiện rằng trẻ em gái và trẻ em trai phải đối mặt với những áp lực khác nhau.

Người đánh giá bổ sung: “Sự tiến bộ của Tăng trong thời gian ngắn như vậy nhắc tôi nhớ rằng việc trở nên tự tin hơn không chỉ ảnh hưởng tới thái độ của chúng ta, mà còn tác động tới cách chúng ta tham gia và thách thức những suy nghĩ và thói quen.”

Chị Nga rất hi vọng có thể hỗ trợ con gái mình khi em bắt đầu giảng dạy các bài học ChildFund Pass It Back cho các đội bóng. Chị Nga nói: “Việc cùng trở thành huấn luyện viên và dành thời gian vào thảo luận các nội dung bài dạy với con gái tôi vào buổi tối đã đưa chúng tôi lại gần nhau hơn.” Tăng cũng nói thêm rằng: “Em cảm thấy mình có thể nói với mẹ mọi điều.”

Bộ đôi mẹ và con gái này đang cùng nhau “truyền lại” những thay đổi tích cực tại cộng đồng của mình.

Nguồn: GBVNET

“Hiệp sĩ” cứu sốc đất chè Thái Nguyên: Con đường hoàn lương

Ai cũng một thời trẻ trai

Nói chuyện với chúng tôi, anh Lê Trung Tấn kể: “Anh tìm đến ma túy từ những năm 90, lúc đấy anh nghỉ học đi làm vàng. Nói thật ra ngày ấy ở trên bãi, nếu mình là người đi làm thuê thì suốt ngày làm ở trong hang, cứ phải nằm bàn đèn hút thuốc phiện thì mới ra dáng “bưởng”, đại ca, là bậc đàn anh đàn chị.”

Ngôi nhà của anh Tấn nay là “trụ sở” của CLB Thành Công – Phú Lương.

Sinh ra trong một gia đình nghèo với 7 anh chị em, anh Tấn sớm vào đời theo bạn bè đi làm ăn. Năm 1991 khi đào được vàng, chàng thanh niên 25 tuổi về xuôi mua xe Dream, rồi xe Win. Anh kể lúc bấy giờ như thế là “hoành tráng” lắm, nào có nghĩ đến chuyện tậu nhà, tậu trâu, ổn định nhà cửa.

Rồi gió đổi chiều, ròng rã 2 – 3 năm, nuôi hơn 80 quân trên bãi mà không được vàng, anh Tấn phải bán hết xe cộ, bỗng chốc cuộc đời lại quay về hai bàn tay trắng. Vì muốn cậu con út tu chí, bố mẹ xin cho anh vào làm lái xe tại một công ty ở Hà Nội nhưng ngựa quen đường cũ, anh bị cơ quan phát hiện sử dụng ma túy và bị đình chỉ công tác. Không dám ở nhà, anh Tấn tìm về cuộc sống trên bờ bãi và tiếp tục những tháng ngày chìm đắm trong làn khói trắng.

Nhiều lần vào, rồi lại ra trung tâm cai nghiện mà vẫn không dứt bỏ được ma túy, chàng thanh niên Tấn rong ruổi chạy xe Nam Bắc rồi chuyển vào Tây Nguyên làm ăn, cũng để tạm xa “bão trắng” ngoài Bắc. Vào trong Đắk Lắk, anh thuê một quán nhỏ ở Buôn Ma Thuột, lúc thì cắt tóc, lúc đi lái máy cày thuê, sửa xe máy, xe đạp, và nhận công trình xây. Thế rồi giữa núi rừng Tây Nguyên nắng gió ấy, nhân duyên đưa anh đến với tình yêu của đời mình.

Kể chúng tôi nghe về buổi đầu ngồi một góc nhìn trộm chị, anh Tấn tủm tỉm cười, đôi mắt anh ánh lên niềm vui xen chút ngại ngùng. Ngày ấy khó khăn, anh chịu khó làm đủ nghề, đi buôn cả phân bò, mong sao kiếm được tiền để rủ người yêu đi chơi.

“Lúc ấy cách xa nhau lắm, cả trăm cây số. Hôm đi làm rẫy ở nhà bác xuống, anh lén xem số giày của chị. Nghĩ thầm người yêu hơi thấp thấp, mình chọn đôi giày cao cao một tí. Lúc đấy cũng khó khăn lắm, cả tuần sau mới có tiền. Nhớ số giày, mình lên Buôn Ma, tìm bằng được đôi giày cảm thấy ưng ý, mua về tặng Lê” – chị Đinh Thị Lê, vợ anh Tấn cũng không giấu nổi hạnh phúc khi nhớ về kỷ niệm xưa.

Món quà giản dị và tấm chân tình ấy đã làm rung động trái tim của cô gái hiền hậu được xóm giềng yêu quý. Bước vào tình yêu với anh Tấn, chị không khỏi nghĩ ngợi khi những người xung quanh hỏi chị có xác định gắn bó cuộc đời mình với một người nghiện ma túy không, không sau này khổ thì phải chịu.

Sinh ra trong một gia đình đông anh em, bố mẹ chia ly, không có điều kiện học hành, chị Lê đi làm công nhân từ sớm. Hoàn cảnh khó khăn từ tấm bé khiến chị thấu hiểu thiện lương cùng tình cảm chân thành mà người đàn ông từng trải này dành cho mình, chị quyết định về chung một nhà với anh.

Hơn một lần đi qua bóng đêm

Những tưởng mái ấm gia đình sẽ khiến mình anh đoạn tuyệt với ma túy nhưng lại một lần nữa, lầm đường lạc lối, anh Tấn tìm đến ma túy. Anh phải vào trung tâm cai nghiện 18 tháng khi vợ mang bụng bầu bảy tháng.

Anh Tấn và chị Lê hiện rất hạnh phúc với cuộc sống hiện tại.

Kể về quãng thời gian đơn độc ấy, chị Lê ngẹn ngào nhớ lại ngày bụng mang dạ chửa, lặn lộn vào Nam sinh con rồi một mình nuôi con. Khi ấy, bà nội mới mất, ông nội già yếu, ngoài Bắc không người thân, không công ăn việc làm ổn định.

“Chị nhớ hồi đó rửa xe, mùa đông, cứ để con đứng ở bộ cửa. Có lúc khách rửa xe đến 2-3 khách liên tục, con khóc, cứ giơ tay, lúc ấy chưa biết nói mà, nước mắt, rồi bong bóng mũi cứ phập phồng, mẹ lại không bế được, rồi tự nín. Có hôm lại rải cho cái chiếu, con vừa ngồi vừa ngủ.” – chị Lê ngậm ngùi kể lại.

Nhiều đêm trong trung tâm cai nghiện, anh Tấn vắt tay lên trán nghĩ cảnh trốn về với vợ con. Thương vợ con bao nhiêu, anh càng cảm thấy bất lực nhưng rồi lại tự mình đấu tranh để ở lại cai nghiện, mong mỏi từng ngày để được đoàn tụ với vợ con. Khi con một tuổi, anh Tấn được về nhà.

Tất cả mong chờ của người cha hóa hụt hẫng và tủi buồn khi cậu con chưa một lần gặp mặt, nhất quyết không theo vì nghĩ bố là người lạ. Những ngày ấy, quầy quán vắng leo lét, gạo ăn có bữa còn thiếu, anh xót xa khi bác sĩ kết luận con trai bị suy dinh dưỡng độ 3. Chưa bao giờ cuộc đời lại khó nhọc với vợ chồng anh đến thế.

Hành trình ngược dòng

Chị Lê vẫn còn nhớ như in năm 2013, ngày anh Tấn nhận được cuộc gọi từ xã, báo tin anh được bắt đầu uống methadone. “Nhớ hôm đấy, đang rửa xe ngoài kia, anh Tấn nghe được cuộc điện, anh ấy sướng quá, vừa nhảy vừa reo lên bảo chuẩn bị được đi uống methadone rồi.” – vợ anh Tấn kể.

Anh Tấn đang cứu sốc cho “khách hàng”.

Từ khi uống methadone, sức khỏe dần ổn định, anh Tấn dần tu chí làm ăn. Ngày ngày, anh đi khắp các quán nước mía, xin ngọn mía về trồng trên mảnh đất đi mượn của hội cựu chiến binh xóm. Thời gian đó, anh cũng hỗ trợ Trung tâm y tế huyện trong các hoạt động cộng đồng. Sau đó, anh thành lập CLB tự lực hỗ trợ người sử dụng ma túy, cùng các anh em đi gắp bơm kim tiêm ở các điểm nóng tại địa phương và tiếp cận, tư vấn về lợi ích của methadone.

Năm 2015, được sự hỗ trợ của Dự án Quỹ toàn cầu Phòng, chống HIV/AIDS, anh Tấn là một trong sáu người của huyện đi học đào tạo xét nghiệm sàng lọc HIV tại cộng đồng. Lúc đó, anh kêu gọi thêm những anh em có tâm huyết với cộng đồng, thành lập nhóm Thành Công – Phú Lương với 18 thành viên nòng cốt.

Các công việc chính của nhóm, bao gồm: tiếp cận những người sử dụng ma túy, truyền thông giảm hại, xét nghiệm sàng lọc HIV, chuyển gửi đến các cơ sở điều trị ARV ; tư vấn, hỗ trợ những người sử dụng ma túy điều trị methadone, hỗ trợ Phòng khám ngoại trú methadone Phú Lương truyền thông về việc tuân thủ điều trị ARV và lợi ích của methadone.

Khi được hỏi về động lực để anh theo đuổi các hoạt động cộng đồng, anh chia sẻ “Cái động lực, thực sự là vì…anh từng khổ quá! Mình nghĩ là trước đây, mình khổ như nào, mình chỉ vì nghiện mà khổ cực, rồi để cho vợ con phải khổ như vậy. Mình thật tâm muốn dìu dắt những người sử dụng ma túy để tham gia vào công việc có ích trong xã hội.”.

Hiện tại, phần lớn các thành viên trong CLB đều là những người từng sử dụng ma túy, những người cũng giống như anh Tấn, từng qua bao đắng cay, ngược dòng tìm về một cuộc đời lương thiện. Thương người, trách nhiệm và nhiệt tình, là những từ mà anh em CLB Phú Lương – Thành Công vẫn thường nói về người trưởng nhóm này.

                                                                                                         (Nhân vật và bài viết do Viện ISDS cung cấp)